Hơn 5 năm bên nhau, có lẽ chặng đường ấy không chỉ trải đầy hoa hồng. Trong hơn một nửa quãng thời gian ấy, chúng mình đã phải yêu xa. 3 năm trời, mỗi năm chỉ gặp nhau được 2-3 lần. Những cuộc gọi video thay cho những buổi hẹn hò, những dòng tin nhắn là cầu nối duy nhất cho những tâm tư, nhớ nhung. Đã có lúc, khoảng cách địa lý tưởng như trở thành khoảng cách trong lòng, khi nỗi cô đơn và sự mệt mỏi đôi khi lấn át đi tình yêu.
Tình yêu cũng giống như cuộc sống, luôn có đủ hỉ, nộ, ái, ố. Có những lúc thăng hoa với hạnh phúc giản đơn khi chỉ cần nghe giọng đối phương là thấy ngày dài bỗng nhẹ tênh. Nhưng cũng có những lúc chúng mình đối mặt với những nốt trầm sâu thẳm. Ai cũng có cái tôi, ai cũng có những phút giây bị cảm xúc tiêu cực dẫn lối. Đã có lúc tưởng chừng cả hai sẽ buông tay, khi mâu thuẫn lớn đến mức không ai muốn nhường ai.
Nhưng chính những khoảnh khắc tưởng chừng như yếu đuối ấy lại dạy chúng mình cách yêu thương sâu sắc hơn. Sau mỗi lần giận hờn, chúng mình lại học cách kiên nhẫn lắng nghe nhau hơn, học cách tha thứ và bao dung cho nhau. Dần dần, chúng mình hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Nó cũng cần những ngày mưa để thử thách lòng người. Và khi vượt qua được những nốt trầm ấy, tình yêu lại càng sâu sắc, bền chặt hơn.
5 năm không phải là một khoảng thời gian quá dài, nhưng cũng đủ để chứng minh rằng, nếu có niềm tin và tình yêu đủ lớn, mọi khoảng cách, mọi thử thách đều có thể vượt qua. Hôm nay, khi nắm tay nhau chụp những bức ảnh cưới,, chúng mình nhìn lại chặng đường đã qua mà lòng ngập tràn hạnh phúc. Bởi chúng mình biết, tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự cam kết, là sự đồng hành và sẻ chia trên mỗi bước đường đời…
Tùng ❤️ Nguyệt